Ngày 2 của hành trình Bắc Thái Lan của tôi bắt đầu từ trên lưng xe. Tôi và Tú đã phóng xe xuyên đêm từ Chiang Rai đến Phu Chi Fa, để mong rằng mọi việc thuận lợi nhất cho chúng tôi trekking lên đỉnh Phu Chi Fah vào sáng sớm, kịp những ánh bình minh đầu tiên của ngày.
Với quãng đường hơn 100km, đường xá ở Bắc Thái Lan rất tốt vậy nên chúng tôi cứ thế vun vút lao đi mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Có chăng chỉ là cái gió rít lạnh khiến tôi co ro dù đã được Tú che chắn phía trước. Chợt nhớ đến Bài hát “Đi theo bóng mặt trời’ đã nổi tiếng với giới Underground, còn đêm nay chúng tôi là những kẻ “Đi theo ánh trăng rằm”. Không hiểu sao tuy trăng hôm ấy đã là trăng già, trăng 17 nhưng vẫn rất tròn, rất to và đỏ au. Cái ánh đỏ đó như sưởi ấm tâm hồn hai kẻ khách phương xa cô độc trên chặng đường dài xuyên đồi núi, xuyên những màn sương mờ ảo.
Khoảng hơn 1 giờ sáng thì chúng tôi cũng đã đến được Phu Chi Fah trong sự an toàn. Tuy nhiên, một vấn đề khác xuất hiện là chúng tôi không thể kiếm được bất kỳ hotel, hostel, guesthouse nào còn mở cửa giờ này. Những cơn gió rít lạnh cắt da thịt, tôi biết rằng nếu chúng tôi không thể kiếm một góc nào trú đến khi trời sáng thì tôi sẽ không trụ nổi. Nó làm tôi nhớ đến tình huống trong chuyến đi Hàn Quốc đầu tiên tôi đã chảy máu mũi vì sốc nhiệt. Trong những hoàn cảnh khó khăn Tú luôn là người có quyết định táo bạo và nhanh chóng. Trong buổi chiều hôm trước ở Grace Hostel, khi trò chuyện cùng một bạn Backpacker, Tú biết được Phu Chi Fa có 1 khu camp tên là The Season Camp, vậy nên chúng tôi đã đánh liều chạy xe đến đó. Quả nhiên có sẵn lều trại. Nhưng tất cả mọi người đã say giấc. Chúng tôi muốn tìm người quản lý để thuê trại nhưng ko có bất cứ ai còn thức. Trong tình huống này, tôi và Tú đã quyết định tự dựng lều ngủ để chống chọi với những cơn gió rít trên đỉnh núi. Dù ko dựng được đẹp đẽ vì thiếu dụng cụ nhưng ít ra chúng tôi cũng đã có chỗ ngả lưng đến khi trời sáng. Sau vài tiếng đồng hồ chập chờn, 5h sáng chúng tôi tỉnh dậy, tháo dỡ lều, vẫn chưa gặp được một ai quản lý của khu Camp này nên chúng tôi đành chạy vội lên đỉnh Phu Chi Fa cho kịp giờ bình minh.
Đỉnh Phu Chi Fa khá đẹp, tôi nghĩ vào những hôm thời tiết tốt hơn có biển mây thì đây quả là nơi tuyệt vời để ngắm bình mình. Tuy nhiên, với tôi đã từng đi trekking và ngắm bình minh ở nhiều nơi còn đẹp hơn nơi này. Có lẽ với Thái Lan thì cảnh sắc sông núi không phải là điểm mạnh, điểm mạnh trong du lịch của họ là dịch vụ và những vùng biển náo nhiệt chăng?
Rời khỏi Phu Chi Fa khi mặt trời đã lên cao, đây mới là lúc mà chúng tôi phải xuýt xoa vì những cung đường tuyệt đẹp. Ở Bắc Thái Lan mùa này đang rợp hoa. Con đường đèo chúng tôi đi qua được phủ đầy bởi những cánh hoa ban trắng tuyệt đẹp. Chúng tôi dừng lại không biết bao nhiêu lần trên đường để ngắm hoa.
Về được đến Chiang Rai thì cũng đã đầu giờ chiều, chúng tôi nhanh chóng dọn đồ cá nhân tại Grace Hostel, đi trả xe máy và mua vé xe Green bus từ Chiang Rai về Chiang Mai với giá 166 bath. Giờ xe là 5:30pm và dự kiến đến Chiang Mai vào 9pm
Cả buổi chiều và tối trên xe cả hai chúng tôi tranh thủ ngủ sau một ngày vất vả trước đó.
Chiang Mai đón chúng tôi trong màn đêm với giường ấm đệm êm của Warmlight Hostel. Chúng tôi sẽ có full một ngày thư thả Chiang Mai phía trước…
Bạn có thể theo dõi thêm nhật ký hành trình Bắc Thái Lan của mình tại đây nha:
1. Nhật ký Bắc Thái Lan Ngày 01
2. Nhật ký Bắc Thái Lan Ngày 02
3. Nhật ký Bắc Thái Lan Ngày 03&04
4. Nhật ký Bắc Thái Lan Ngày 05&06
Hoặc cũng có thể xem vlog về Chiang Rai của mình: