Nhật ký DAY 6 sẽ không còn những hình sống ảo với góc nhìn gây sốc như DAY 5 của tui nữa. DAY 5 là bài viết đầu tiên trong lịch sử của tôi mà một bức hình lại có lượng tương tác cao hơn cả bài viết chính
Trở lại với nhật ký DAY 6, hôm nay là ngày đầu tiên của tôi và Tú ở Luang Phrabang. Đúng như dự đoán, xe đến Luang Phrabang chậm hơn so với dự kiến. 5:30am đến bến xe Luang Phrabang. Bến xe này cách trung tâm thành phố hơn 10km nên bắt buộc toàn bộ hành khách phải thuê xe tuk tuk đi vào thành phố với giá 40.000 kip. Nhưng… với kinh nghiệm dạn dày của Tú, toàn bộ hành khách trên xe Tuk tuk chỉ phải trả 30.000kip. Có lẽ do mật độ dân số ở Lào không cao, dẫn đến không có nhiều loại hình phương tiện cho du khách lựa chọn chăng??? Ngoài tuk tuk, chúng tôi không có bất cứ sự lựa chọn nào khác như bus, taxi, grab car… Có phải vì sự gần như độc quyền này mà giá dịch vụ tuk tuk ở Lào cao dường như bất hợp lý?
Chúng tôi đến trung tâm Luang Phrabang khi mà mọi hoạt động cho ngày mới bắt đầu. Tú còn mệt sau chặng di chuyển đêm nên chọn một giấc ngủ ngắn tại Indigo house Coffee. Còn tôi vác máy lên khám phá thành phố trong những ánh nắng đầu tiên. Chợ sáng ở Luang Phrabang quả thật làm tôi rất thích thú. Những món ẩm thực truyền thống Lào, những loại gia vị đặc trưng, những mớ rau tươi rói, những chú cá to lớn, sáng óng ánh vừa được bắt lên từ dòng sông Mekong trù phú… Tất cả khiến tôi phấn khích mà quên đi sự mệt mỏi của giấc ngủ chập chờn trên xe. Dẫu phấn khích là vậy, nhưng tôi không vội sà vào mà thưởng thức những món ẩm thực hấp dẫn này. Tôi sẽ đợi Tú cùng tôi trải nghiệm vào ngày mai bởi tôi biết rằng Tú cũng sẽ rất hào hứng để được trải nghiệm cái chợ truyền thống này.
8h sáng, tôi quay lại gặp Tú, rồi hai chị em vác balo lên đi kiếm phòng nghỉ. Quầy bánh chưng ven đường khiến tôi tò mò mà lân la vào ngồi. Tôi gọi cháo, còn Tú gọi bánh giò. Vừa ăn vừa hỏi chị chủ quán tôi được biết rằng chị là người Lào gốc Việt. Ba mẹ chị trước đây sống ở Hội An, hiện tai ba mẹ chị đã mất nhưng chị vẫn chưa từng có cơ hội trở về Việt Nam. Chắc cũng vì sự rôm rả và gần gũi trò chuyện với một người gốc Việt mà chúng tôi có bữa sáng ngon lành với giá rẻ nhất chuyến đi. Cả tô cháo và dĩa bánh giò cũng chỉ có 7.000 kip, trong khi những ngày trước bất kể ăn sáng hay trưa chúng tôi mất khoảng 10.000-25.000kip cho 1 suất ăn.
Đầu giờ chiều, sau khi check in tại hostel Chitlatda Bila House có chủ là người Việt Nam gần núi Phousi, chúng tôi bắt đầu dạo bộ ăn trưa, kiếm một quán cafe để chill trước khi rảo bước khám phá Luang Phrabang trong ánh nắng vàng nhẹ nhàng. Cái cảm giác thư thả, nhẹ nhàng ở phố cổ Luang Phrabang khiến tôi thầm mong vào một thời gian khác tôi sẽ nắm tay tình yêu của mình cùng rảo bước trên con đường này rồi thi thoảng cất lên vài câu hát nghêu ngao. Ôi sao mà nơi này lãng mạn đến thế!
Dưới cái ánh nắng vàng ấy, Tôi và Tú hớn hở bước nhanh hơn 300 trăm bậc thang để lên đỉnh núi Phousi nơi được review là viewpoint đẹp nhất để ngắm hoàng hôn toàn cảnh Luang Phrabang. Và… quả nhiên, chỗ nào được giới thiệu nhiều quá thì thường đem đến cảm giác thất vọng cho tôi. Hôm ấy, hột gà của tôi vẫn rất đẹp, góc nhìn từ Phousi cũng đẹp tuy nhiên có cả rừng người chen chúc nhau trên đỉnh núi, khiến mọi cảm xúc đều bị tuột. Khách trên núi hôm ấy đông nhất là người Hàn và Trung Quốc, với âm lượng tự nhiên của họ vốn đã rất to nên mọi thứ dường như đều quá tải đối với tôi. Cả Tú cũng vậy, may mắn hơn tôi một chút là Tú đã có những cú bay drone đẹp mắt nhưng những cảm nhận của chúng tôi giống nhau đến lạ. Những chỗ đông khách du lịch như thế này không dành cho chúng tôi.
Tối nay, chúng tôi có một bữa ăn thật khác ngày thường, chúng tôi ăn chay. Buffet chay dường như là đặc sản của chợ đêm Luang Phrabang, đây là sự lựa chọn của rất nhiều thực khách phương Tây và được review rất tốt trên các trang du lịch quốc tế. Tôi cũng vậy, đã có cho mình một bữa tối lành mạnh và ngon lành với giá 15.000kip. Dạo bộ trong chợ đêm một lúc, đôi chân lại dẫn chúng tôi ra ngoài đường phố Luang Phrabang lúc nào không hay… Hôm nay là ngày rằm, trăng thật sáng khiến người ta mơ mộng mà muốn hát. Chúng tôi dự định kiếm một bar nhạc sống nào đó để ngồi và thoả mãn đam mê âm nhạc nhưng những quán ấy đều quá xa trong khi những đôi chân mỏi này đã rảo bước cả ngày… Vậy nên chúng tôi lựa chọn như một thói quen của những ngày qua, một chút bia dẫn vào giấc mộng dài.
Bạn có thể xem vlog về Luang Prabang – Lào của mình để có thêm cảm nhận về cố đô yên bình này:
Bạn có thể đọc toàn bộ nhật ký hành trình Lào của mình nữa nha:
Ngày 1, Ngày 2, Ngày 3, Ngày 4, Ngày 5, Ngày 6, Ngày 7, Ngày 8, Ngày 9&10